Thứ Sáu, 14 tháng 10, 2022

ANH CÓ THẤY KHÁC KHÔNG

ANH CÓ THẤY KHÁC KHÔNG MỘT ĐOẠN ĐƯỜNG VẮNG EM ? Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chim vẫn hót suốt trên tán cây, nắng vẫn ngập ướt vàng cung đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại, chỉ là không ở cùng nhau. Người ta hay nói về tình yêu với đủ mọi trạng thái từ nồng nàn sâu đậm đến lưng chừng chênh vênh. Thế nhưng suy cho cùng, tiếng yêu chỉ có hai câu trả lời, có hoặc không, sẽ chẳng có vùng chuyển tiếp, chẳng có đan xen giữa được mất. Ngày anh bước chân đi, từng bước rẽ sang một đường khác, em hiểu rằng hết là hết, chẳng thể dối lòng thêm. Chỉ là... Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi đi chung cùng một bầu trời, cảm giác cùng một cơn gió đùa, tránh cùng một trận mưa rào mà tìm mãi chẳng nhìn thấy nhau. Cố thế nào cũng thấy đối phương ngút ngàn khỏi tầm mắt, bên cạnh chỉ là mặt đường phẳng lặng, bơ vơ. Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi sau xe không còn một vòng tay ôm siết, không còn đôi má phính tựa nhẹ lên vai, không ai bên tai khe khẽ hát mỗi đêm khuya muộn. Những câu chuyện kể thiếu tiếng em cười, những tháng mùa đông thiếu bàn tay em đan chặt. Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Đường về nhà bỗng chốc gần hơn vì chẳng cần đưa đón. Thời gian dường như nhiều hơn vì chẳng cần giữ những thói quen. Im lặng chắc đã thành bạn sau mỗi lần buồn vui xuôi ngược. Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi lối đi vốn dĩ sóng đôi thì giờ chỉ còn độc mình anh bước, đi thế nào cũng thấy lạc nhịp rối chân. Niềm hạnh phúc vốn giản đơn là nhìn thấy người kia vui sướng, nay bỗng xa xỉ lạ thường. Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Bản nhạc vui chẳng có ai nghe cùng, tai nghe hai chiếc chỉ mình anh cắm, không san sẻ, không chia sớt. Tự mình làm mình vui bằng câu hát râm ran, chứ không phải bằng những lần giận hờn rồi lại cười nói, thấy yêu thương gần lại, bầu trời cũng đẹp hơn. Anh có thấy khác không một đoạn đường vắng em? Khi mọi thứ vẫn vẹn nguyên, chim vẫn hót suốt trên tán cây, nắng vẫn ngập ướt vàng cung đường cũ, anh vẫn sống, em vẫn tồn tại, chỉ là không ở cùng nhau. Em cô đơn những đêm tối muộn mình em khẽ hát, không người nghe. Em lặng lẽ những chiều lộng gió đi về không dám nhớ nhung. Em âm thầm đan hai tay vào nhau cố thoát lạnh những khuya mùa đông trở gió. Em đau đáu nhìn khắp mọi thứ xung quanh vẫn vẹn tròn, chỉ là tim em khuyết đi một chỗ. Em thấy khác chứ đoạn đường vắng dáng anh. Còn anh, anh có thấy khác không?

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

BẠN VỀ THĂM



Bạn về thăm Đà Nẵng
Đứng trước cổng trường xưa
Đợi chút nắng
Đợi chút mưa
Đợi nghe lại tiếng ai nô đùa
Đợi thấy lại mình trên sân trường vắng
Đợi nghe tiếng chân ai thầm lặng ...
Bước sau mình !

Bạn về thăm Đà Nẵng
Đứng trước biển chiều đông
Nghe sóng vỗ trong lòng !
Quay quắt một tình yêu thời xa vắng 
Gió thì thầm " nhớ anh "
Biển chiều lạnh lắm !
Một mình lang thang với nổi nhớ lạ lùng !

Bạn về thăm Đà Nẵng
Trường xưa đã mất
Bạn, thấy tang tác...nước mắt rưng rưng
Con đường cũ đi mãi không cùng
tuổi thơ ta cũng mit mờ xa lắc


Bạn về thăm Đà Nẵng
Bước nhẹ lên thềm vằng...
...Tuổi thơ ...
Với nỗi nhớ vô bờ, chiều lặng ...
Con ve ngày cũ đã già
Cánh phượng buồn biệt khúc tình xa
Long lanh giot sương trong mắt !


Bạn về thăm Đà Nẵng
 đường xưa tắt nắng
 còn lao xao ai gọi chúng mình
Tình bạn từ thuở học sinh
Đi theo nhau đến ngày tóc bạc
vẫn còn găp lại...
một vùng ký ức thư sinh !

LƯU VẠN CHÁNH











Bạn về thăm Đà Nẵng một mình Dấu xưa đã mọc đầy kỷ niệm Trái tim học trò thơ ngây ngừng tiếng Trong lặng thinh Xin tạ tình người ấy ! LƯU VẠN CHÁNH
CHẠP MỘ
Nguyễn Tân Trãi

Từ khi em bước xuống đò, 
con sông cứ rộng, đôi bờ cứ xa…
Em thành con chim đa đa, 
anh bồ câu đậu mái nhà, cô đơn…
Chắc em cũng biết anh buồn?  
Có ai vui với cô đơn bao giờ!  
Trăm năm là chuyện trong mơ, 
con sông một dãi mờ mờ hoàng hôn!
Khi không mà nhớ mà thương, 
khi không cau nở đầy vuờn Ngoại chi!  
Nước nhà tao loạn, anh đi, 
dăm ba ngày phép anh về, em xa…
Em thành con chim đa đa, 
anh bồ câu lại đi tha cỏ rừng…
Tha về làm tổ mùa Xuân, 
trong chiêm bao giấc não nùng chiêm bao!
Em ơi đó, chuyện hồi nào, 
bốn mươi năm nhắc lệ trào nghĩa trang…
Một bia mộ chữ mấy hàng,  
đời đơn sơ tựa khói nhang bay mù…
Tình trăm năm, tình Thiên Thu, 
con đa đa đậu…rồi vù gió bay.  
Con sông chiều nước nổi đầy, 
bèo trôi mấy đám tưởng mây, không dè…
Bốn mươi năm, anh trở về, 
cây đào đơm nụ, thơm ghê rồi tàn.  
Thơ anh ràn rụa đôi hàng, 
em trong nước mắt, anh lang thang buồn…
Con sông đầy ắp mùi hương, 
con sông Bến Ngự Vua còn nữa mô!  
Huế chao ôi những ngôi mồ, 
bao nhiêu lần Chạp Mộ chờ…gió lên!
----------------------------------------------------------
HÁT Ở ĐÂU ĐÂU... 
NQT

Ngoảnh nhìn lại quãng nửa nhà nửa chợ
Nỗi buồn vạch một nét dài 
Không phải tiếc cuộc đời đã sống
Mà một đời bỏ lỡ
Nhớ hoài.
Đêm mở ra giấc mộng cũ
Chỉ có tôi, tôi, và tôi
Cô bạn thân ơi, nẻo về tuyệt lối
Hồn tôi điên cuồng réo gọi. 
Mùa thu ở đây đẹp não nùng
Rừng dưng không đỏ rực
Lá rũ rượi
Rủ nhau cùng chết
Sực nhớ chữ: Chiêu như thanh ty
Mộ thành tuyết
Giấc mộng cũ vậy là giấc mộng cuối
Hát ở đâu đâu... 
Cô bạn thân ơi, những ngày tháng đó
Chạy xe như điên trên đường phố
Cho kịp giờ giới nghiêm
Suốt Chợlớn-Sàigòn
Chỉ mong kịp chuyện trò cùng những hồn ma Mậu Thân
Trong nhà xe Đài Phát Thanh
Người lính Dù dùng làm nơi chất thây những người chết
Những hồn ma từ đó thức dậy
Quẳng bỏ súng
Vẫy tay cho tôi đi
Trong vương quốc của những người đã chết
Tôi vẫn thường thơ thẩn đi về... 
Hát ở đâu đâu giấc mộng cuối 
----------------------------------------------------------

QUA TRƯỜNG CŨ
Phan Tấn Hải


Một chiều tôi bước qua trường cũ
Trắng xóa mây ngàn áo mộng xưa
Tình bay ngàn cánh trời hoa phượng
Ðể bước trăm năm lạc chẳng ngờ

Cùng chia giấy mực tình thơ dại
Mà rẽ hai đường giữa trận văn
Sầu dâng đôi nét dòng thơ cổ
Còn thơm mực cũ hận nghìn năm

Em đi theo hướng trời sao đỏ
Chưa ngờ sao lạc giữa trời đêm
Mơ dựng vương quyền giai cấp mới
Mà máu nào hồng thêm môi em

Tôi về sách vở buồn nghiêng ngả
Ðã cháy từng lời tiếng đạn tên
Nửa đêm thảo hịch nghe hồn nước
Gọi ngựa voi hầu trận bút nghiên.
--------------------------------------------------------------


HẸN VỚI HUẾ          
Hoàng Xuân Sơn

Ta còn lang bạt dòng đời
Em còn thả mộng với người xa xăm
Với em, bước đoạn tình gần
Với ta, còn những thăng trầm tình quê

Biển dâu đánh rớt câu thề
Tóc tơ ngày đó không về với nhau
Một người đau, một người đau
Ru miền nước mắt tan vào nhớ nhung

Trăng vàng Vỹ Dạ bao dung
Nhưng đành lỗi hẹn về cùng Huế yêu
Chiều nay lá đổ muôn chiều
Lòng ta muốn nói một điều với em!
--------------------------------------------------------------

CUỘC CHIA LY LỊCH SỬ
Trần Vấn Lệ

Cuộc chia tay một phút
mà xa cách trọn đời!
Một đất nuớc chia đôi
liền lặn trong nước mắt…

Người ôm người nép mặt…
một phút rồi, thôi xa!
Người xuống thuyền đi qua
biết bao là đại hải.

Người không đi ở lại,
cha mẹ già quạnh hiu.
Đó, hình ảnh những chiều,
tương lai thật ảm đạm.

Có lẽ hoàng hôn xám
nên mắt người âm u?
Cuộc chia tay không lâu –
chỉ diễn ra một phút.

Không kịp trao lời chúc,
không kịp nói tiếng chào.
Thuyền rẽ sóng ào ào,
tịnh nhiên Trời với Phật!

Cái gì bỏ cũng mất.
Cái gì cho thì còn.
Mẹ cha già, nắm xương,
chắc đã thành tro bụi!

Con, đầu xanh nhúm tuổi…
rồi cũng bay như mây!
Ai cho mình tương lai…
khi mình bỏ Đất Nước!

Bốn mươi năm dài thượt.
Bốn mươi năm lê thê.
Những bước chân người về
đạp nhòe thêm quá khứ.

Như con chim mất tổ,
đi tìm những hạt sương…
Đi tìm những hạt sương.
Đi tìm những hạt sương!

Chủ Nhật, 2 tháng 10, 2016

BỜ XA ...



Rất lâu em mới gọi
Em hỏi quê nhà có gì vui ?
Vui thì có vui nhưng thiếu tiếng em cười.
Và em đã cười trong điện thoại ...

Rất khuya em mới gọi
Để hỏi ngoài trời đêm có mưa ?
Mưa thì có mưa nhưng thiếu hơi ấm người xưa !
Và em thở dài trong điện thoại !

Sáng ra em đã gọi
Anh đi uống cà phê chưa ?
Anh đang ngồi ở quán xưa,
Gọi một đen, một đá...
Ngồi uống với mình mình !

Chiều hôm qua em gọi
Chỉ để hỏi thăm dòng sông quê
Có còn cây đa, bến nước ?
Anh ra ngồi bên dòng sông hẹn ước
Thả lời thăm xuống chỗ ngày trước em ngồi !
Có người xa quê thăm sông qua điện thoại !

Và rồi rất lâu em không gọi
Anh vẫn đợi từng ngày
Bổng đêm nay ray rức, nhớ mông lung ...
Nhấc máy lên bấm số,
Phía bên kia một giọng nói lạ lùng
"Số máy này không có thực !"
................................................
Trong góc quán xưa lạnh mờ
Vẫn một den, một đá... đợi chờ !
Ru trong khúc nhạc dương cầm tình nhớ...
..............................................

Có đêm thức giấc gọi tên
Năm ôm nổi nhớ, lục tìm giấc mơ
Trong lòng như có cơn mưa
Không gian như có ai vừa thét lên !
Bờ xa thôi ngủ bình yên...
Trăm năm nhẹ bước ...
           tọa thiền miên du


LƯU VẠN CHÁNH








!

Chủ Nhật, 19 tháng 6, 2016

NGÀY CHA...

 Bàn tay chai sạn
Vẫn dịu dàng
Bón sửa cho con thơ,
Mắt đăm chiêu nghỉ ngợi
Chiến sĩ hề súng gươm gát lại
Nợ nước tình nhà quằn quại trái tim ta !
Giá như chiến trận hề phơi xác !
Cô nhi quả phụ rạng danh nhà !
Bây giờ tàn cuộc can qua,
Con, ta, dân tộc, quốc gia...
Ngậm ngùi...
Xót xa lòng người
Ta cúi đầu tạ tội.
Ngàn lần xin lỗi
Ta xin lỗi quê hương !
Chỉ xin mang theo trong mắt nổi buồn ...
trong tim niềm đau vong quốc !
Người chiến binh hề chưa chết
Là vẫn còn danh dự, trách nhiệm thiêng liêng ...
Quê hương bây giờ đơn giản là con !
Như cha đang ôm con !!!

( nhìn tấm ảnh mà lòng tôi đau thắc )

Gởi con ở lại mồ côi
Cha đi cải tạo Hang Dơi, Cổng Trời !
Cho cha xin lỗi con ơi
Mai sau gặp lại bên trời Tự Do !
 ( 30 thang 4 )