Thứ Năm, 12 tháng 12, 2013

LƯU LUYẾN TÌNH MƯA




Lòng ta giờ đây hoang vắng lắm,
Bởi còn bao yêu mến đã cho rồi.
Để giờ đây thềm vắng gặm đơn côi,
Nghiêng chén rượu sầu xuống dòng Hương củ.


Đường xưa rêu phong dấu hài Chức Nữ.
Đêm mưa trừ tịch xóa vết tình phai.
Gởi lòng Ngưu Lang theo gió về trời,
Quán trọ bên đời nhâm nhi nổi nhớ !


Ngày nớ xa xôi...
Ta đã bên nhau một thời nhỏ dại.
Trời Huế răng mà quái.
Cứ mỗi lần gặp gở là trời mưa.
Mưa sớm, mưa chiều, mưa tối, mưa trưa...
Mưa ướt lạnh lúc đi về, mưa nhứt xương khi nhớ.
Để người tha hương lòng đầy mưa Huế.
Ngụy chưa tề, mưa Huế níu tình mưa !


Đời bổng loạn li,
Tình chết trong mơ !
Ta thất lạc nhau,
Mùa Xuân tắc thở !


Cũng bởi ngày nớ răng lạ rứa.
Ai ghép làm chi hai nửa cô đơn ?
Trong đam mê đã ẩn chứa nổi buồn.
Trong gặp gở đã sẵn mầm chia cách!


Chiều biên cương trời mưa hiu hắc,
Một mình thương, một mình nhớ, một mình buồn.
Phương trình yêu vô nghiệm ở đơn phương.
Đời lạc lỏng trong cuộc tình ẩn số !


Trong mơ,
Sẽ có một ngày bất ngờ, ta gặp lại,
Để nghe em nói :
" Em nhớ anh, em rất nhớ anh,
Sau thất lạc em đi khắp Kinh Thành
Tìm anh mà không thấy !
Trời vẫn mưa từ bao năm tháng ấy.
Anh ở mô, răng không chịu tìm em ?"
Lời em chảy vào tim anh ray rức...
Bờ vai  anh ướt đầm nước mắt :
" Em ghét anh, em rất ghét anh !"
Giấc mơ tang nhanh
Bốn bề im vắng,
Anh ngồi chết lặng
Thì thầm với bóng đêm :
"Xin lỗi em.
Anh không thể, vì anh là lính trận.
Năm tháng chiến trường đánh giặc triền miền...
Chưa một lần trở về lại Huế...
Xin lỗi em ! "


Chiều nay mưa tím miền giới tuyến.
Kỷ niệm ngày xưa xao xuyến gọi về.
Vắng em trong đời tình yêu hôn mê !
Lưu lạc đường xưa chết mòn mơ mộng. 
   
                    
Tình chừ trả lại dòng sông.
Mưa chừ trả lại mênh mông dại khờ.
Chi mà lạ rứa người xưa,
Mỗi lần nhớ Huế nghe mưa trong lòng !

LƯU  VẠN  CHÁNH