Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

KHI XA ĐÀ NẴNG

Chưa có khi nào buồn như bây giờ.
Xa Đà Nẵng rồi lòng vẫn ngẫn ngơ.
Áo cơm dằn vặt như tao loạn
Xuôi ngược đường mưa nắng bất ngờ.

Vương vấn đời ta dặm buồn chia cách ,
Xa Đà Nẵng rồi, dong rủi đường mưa ...
Xắc hai bộ áo quần, dăm quyển sách,
Hành trang gió bụi gói tình quê.

Phương xa đêm gọi thầm phương ấy,
Trăng xưa, phố củ, bóng hình ai ...
Cố hương xa tít mù mong đợi,
Đêm trắng đêm lòng gởi đêm quê !

 Biết đến bao giờ đời thôi đèn đỏ..
 Nghiêng bút lỡ làng chưa trọn giấc mơ
Cho tôi quá giang qua miền đất hứa.
Lãng quên tháng ngày được, mất, hơn, thua.

Đi tới hôm nay nửa đường danh vọng
Vẫn nặng vai gầy bao nhiêu ước mơ,
Dòng đời thôi thúc như vào trận đánh.
Đà Nẵng ơi, nhớ  gọi ta về ...

LƯU VẠN CHÁNH
           1990