Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

RỒI CÓ MỘT NGÀY ...

Sau ngày chinh chiến anh về.
Anh nghĩ sẽ không bao giờ đi nữa.
Ở mãi bên em,  bù những ngày xa gian khổ,
Giản dị đời thường, sớm tối bên  nhau.
Thỏa ước ao một thời thương nhớ.
Mà tuổi xanh đã để lại chiến hào.
Thương em bao năm tháng nguyện cầu.
Trả lại nhau dòng đời êm ả !

Khi ngày tháng dần qua ...
Những khó khăn dằn vặt hai ta,
Trước thực tế áo cơm, sách vở...
Đã nhàm chán quẩn quanh phố nhỏ.
Dù em vất vả bán buôn.
Dù anh chăm lo làm việc.
Cũng không kham được những lo toan.,
Áo phong trần thôi thúc bước lên đường.
Trước bầu trời rộng đàn con chờ sãi cánh.
Sau lưng thời gian đuổi xô, vượt tránh...
Phải vương lên hay dừng lại đói nghèo ?
Con đường trước mặt cheo leo ...

Ta lại xa nhau.
Anh lên đường tìm giấc mơ đầu.
Chỉ có mình, chứ không ai khác được,
Là chồng của vợ, là cha của các con !
Phải chấp nhận hi sinh , ấm êm xếp lại.
Bởi thời của chúng mình đã cháy trong li loạn.
Nửa cuộc đời  chinh chiến cách ngăn,
Nửa cuộc đời còn lại để cho con !
Yên tâm em ạ ! Vẫn còn cơ hội.
Rồi đời ta sẽ đổi
Khi các con ta vổ cánh tung trời...
Ta lại có trong nhau,
Một tình yêu đậm sâu,
Say đắm tuyệt vời !

 LƯU  VẠN  CHÁNH
           24.11.1991