Con trăng nào lên cao
trong lòng ta đêm nay.
Mùa Xuân nào cho ta muôn
đời.
Ánh sáng soi đường hố
thẳm,
Để ta đi bằng tình cờ số
kiếp,
Vào cuộc đời ngẫu nhiên
tình nghiệp,
Cho gặp gở
Con trắng nào đêm nay,
Mùa Xuân nào sau này,
Với em ...
Ta đi từ óc đến tim,
Độc hành trí đạo vào miền
hư vô !
Trăng Xuân cũng có đêm
mờ,
Như ta đời cũng bất ngờ
buồn vui.
Đường đời lạc bước rong
chơi,
Một mai chân mỏi làm người đời xưa !
Có lẽ, rồi ta sẽ nhớ
Những ngày ta yêu nhau
mộng mơ,
Một vầng trăng lạnh, một
cơn gió ngây thơ
Nhắc lại chuỗi ngày xưa
quá đẹp.
Có lẽ, rồi ta sẽ biết
Tình ta không thể phai
mờ,
Một con đường khuya, một
góc phố đợi chờ
Những chứng tích tình
ta còn mãi.
Khi ngày tháng đi qua,
Những chiếc lá vàng phai
rơi vải
Co rúm dưới ánh trăng mờ,
Vẫn không xóa được dấu
tình ta đọng lại,
Trên những ngã đường ta
đã rong chơi . . .
Đêm nay gió lạnh sương rơi
Tình em lảng đảng một
trời Diêu Bông,
Em ơi, ta nhớ vô cùng !
Tình vô cùng nhớ vô
cùng đời mơ...
Trăng xưa soi bóng đường
xưa,
Người xưa tìm lại dấu xưa lặng thầm.
Con đường tình nghiệp
xa xăm...
Mà ta một trạm dừng
chân bên đời !