Thứ Hai, 29 tháng 7, 2013

TỰ TÌNH CÁCH CHIA





                 Nước nguồn lại chảy về nguồn,
                 Em đi em trả nổi buồn về tôi.
                 Phố nghiêng ngã, vắng em rồi, 
                 Lá vàng xao rụng đưa lời cách chia.
                 Sao vội, em ơi, xa lìa
                 Những ngày hoa mộng, ngỏ về thiên thai ?
                 Chừ ôm hoang vắng thương hoài,
                 Dáng em chờn chợ lã lơi khúc buồn...
                 Em đi trả lại lối mòn,
                 Em đi cây cỏ cũng còn yêu em ! 

                 LƯU  VẠN  CHÁNH


                                    


Thứ Sáu, 19 tháng 7, 2013

TRẢ LỜI

        



        
   


                          Nhà anh không ở đường này
                          Sao anh cứ lẽo đẽo qua đây
                          Đi sau em mỗi ngày
                          Lỡ má ba em thấy
                          Em biết làn sao đây ?


                                       
                          Em  hỏi làm lòng anh bối rối !
                          Bởi  "yêu cả đường đi"  nên anh  về 
                                                         cùng em chung lối,
                          Em đã cho anh đường mộng làm thơ
                          Cho anh đời có ước mơ
                          Cho tình yêu để tôn thờ riêng em !


                          LƯU  VẠN  CHÁNH
           

Thứ Hai, 15 tháng 7, 2013

LẦN ĐƯA EM VỀ

                 


                      Buổi chiều đưa em về
                Trời giăng giăng mưa bụi
                           Ta đi bằng diệu vợi
                         Ta nói bằng ước mơ
                            Gió lùa từng ấu thơ
                     Bồng bềnh trên mái tóc
                       Ta vai kề chung bước
                           Ta dìu vào đời nhau.


                     Buổi chiều này biết đâu
               Bao yêu thương nhung nhớ
                        Trời mưa lên mái đầu
                         Vun nụ tình chớm nở  
                            Cho trọn đời rực rở
                     Cho thắm mãi ngàn sau 
                           Cho núi sông biết cả     
                    Hai đứa mình yêu nhau !

                 
                      Tiếng em cười bay cao
                   Trong lòng anh đầy mộng
                         Em ơi, từng hoa gấm
                             Nở theo bước ta đi
                                  Tóc em cài lưu li
                Không gian chiều rực sáng
                             Lời yêu tràn lai láng
                        Mướt cỏ cây chiều nay.


                    Em nghe anh, tháng ngày
                           Ta đừng bao giờ nhớ
                                  Yêu nhau là tất cả
                            Yêu cho thật đam mê
                            Chiều nay đưa em về
                      Nghe trời giăng mưa bụi 
                      Trên đường yêu diệu vợi
                            Ta dìu nhau trọn đời ! 


                              LƯU  VẠN  CHÁNH

Thứ Sáu, 12 tháng 7, 2013

ĐÔI MẮT NHUNG VƯƠNG VẤN

          

        Khói thuốc sương mờ giăng qua mắt em,
        Tương tư từng giấc tường tư đi tìm.
        Bóng em mờ ảo vờn bay tiềm thức.
        Bấc lụn canh tàn thương nhớ đổi phiên.

        Mắt em thăm thẳm khung trời luyến ái,

        Trăng sao vổ về nuôi nấng ước mơ.
        Nhạc yêu đâu đó nghe lên rộn rả, 
        Âu yếm hồn ta đáy mắt em thơ...

        Đêm mùa đông lại gieo mưa trên tóc,

        Dáng liễu em buồn trời cao bơ vơ.
        Đường yêu huyền thoại em ơi hãy mở,
        Cho ta đi vào hồn em dệt thơ ...

        Biển dậy sóng hay tình em xao động.

        Sao trời đang xanh thoáng bổng âm u.
        Tháng ngày chợt tắt những giờ hoa mộng,
        Mắt em hờn mà lòng ta hoang vu ...

        LƯU  VẠN  CHÁNH





      



Thứ Ba, 9 tháng 7, 2013

TUYÊN NGÔN YÊU

   
Vì sao cứ bảo rằng " yêu là khổ "
Và nhớ thương là ngày tháng đượm buồn ?
Các người vụng dại và không hiểu rỏ,
Khi yêu rồi đời rất dễ thương !

Tình dang dở hay tình đã vấn vương,
Mộng vỡ lỡ hay mộng thành hiện thực,
Khi đã yêu dặn lòng đừng tự chấp, 
Có tuyệt đối bao giờ , tiếc mà chi ?
Dòng đời xuôi chảy, thời gian lặng đi,
Giờ phút nào nữa, suy tư già mất !
Là con ong trong vườn hoa muôn sắc
Đừng phân vân, đừng e ngại, yêu đi !
Hãy nhớ rằng người mỗi độ xuân thì,
Qua là mất, mất không tìm lại được !
Cuộc đời sáng tươi đường yêu hãy bước,
Trời đã cho tình, trời để ta yêu !
Can đảm lên, căng sức sống diễm kiều, 
Vui nồng nhiệt cùng ánh dương rực rở !
Hoa nở rồi tàn , đợi chờ dang dở,
Sao cứ ngại ngùng trước những bông hoa ?

Hãy sống say mê, yêu thương sáng tỏa !

Đem tuổi thanh xuân thắp sáng cuộc đời !
Cửa lòng hãy mở toan ra tất cả !
Yêu nhau đi , cho đời lên chơi vơi !

LƯU  VẠN  CHÁNH


Thứ Năm, 4 tháng 7, 2013

LỜI THĂM HỎI ĐẦU TIÊN

     

Nếu chiều nay em có về bên ấy trên con đường thuở trước
thì xin em đừng dừng lại một nơi nào. Em cứ đi tự nhiên và
im lặng, lá phượng tây có lăng tăng bay trong gió những hoa
vàng thì em cũng tránh đi đừng để nó cài lên mái tóc, gió có
tung tà áo em cười em cũng vội vã lãng nhanh đi.. Anh muốn
em đi nhanh về cuối nẻo để mà ơ hờ trông ngóng và ước mơ.
Đời em không có gì để buồn cả ! Em hãy đi nhanh đi vì " con
đường diệu vợi " sắp khép lại một ngày mưa ngâu buồn thật
buồn. Bao nhiêu kỷ niệm , bao nhiêu vết tích những bước
chân vạm vỡ của thời gian đã làm mờ nhạt và tan biến hết
rồi. Con đường diệu vợi ngày xưa mơ ước chừ chỉ còn điêu
tàn trong trí nhớ hoang đường của một tình yêu thần thoại...
Chừ anh mở ra đây con đường mộng mị cho em về bằng hoài
niệm, nhớ thương, giận hờn rồi xa cách. Mưa như mưa trong
lòng, mưa như mưa trong đời, mưa như mưa trong những
ước mơ của chúng mình một ngày nào đó ngồi ôm nhau dưới
chân tượng Quan Âm nghe lạnh từ đại dương vỗ về từng
phiền muộn đong đưa những giọt buồn đang than thở trên
những cánh rừng phi lao xa huyền ảo ... Còn gì đâu những
ngày hạ không có nắng, không có phượng, không có ai đưa
tiển ai, ngày đó xa rồi, xa rồi phải vậy không em ? Con đường
chúng mình về bốn mùa lá đổ, mưa bụi giăng buồn như suốt
kiếp sầu thương, ngày đó cũng xa rồi, xa rồi phải vậy không
em ? Ngay phút này đây và mãi mãi chỉ còn lại con đường
đi về hố thẳm của lòng anh, lòng kỷ niệm và kỷ niệm về kỷ
niêm.
Ôi, con đường diệu vợi của chúng mình !
Thôi, anh đã mở, em hãy đi đi, đi đi kẻo mộng mị lòng anh
tan biến, đi đi cho thương nhớ trở về... Tất cả rồi cũng là một
giấc mơ bay vờn trong trí nhớ mong manh. Em đi đi, anh chờ
em một ngày ...

LƯU  VẠN  CHÁNH                
                                                                  
         

tuyển tập thơ

                     

  



                   CON

                   ĐƯỜNG

                   DIỆU  

                   VỢI

                   
                   ************************************
                        
                         thơ tâm tuấn LƯU  VẠN CHÁNH

                   
                     

                    ĐÂT HÀN XUÂT BẢN - 1969