Thứ Bảy, 21 tháng 9, 2013

ĐẾM NGÀY QUA








           Thước tha bóng đổ xuống chiều,
        Đêm hong tình đợi, ngày xiêu dáng buồn.
        Mưa về phố cũ sầu vương,
        Cho rơi hoang lạnh thấm cơn tủi hờn.
        Dấu ai qua đó mờ sương,
        Mộng mơ để tặng cội nguồn lẽ loi.
        Ngã tay thấy nhỏ giọt đời.
        Bao nhiêu tuổi đếm ngày rơi âm thầm.
        Ngàn năm mộng mị, có chăng
        Cứ hoài thương nhớ nhẹ lăn buồn buồn...

        LƯU  VẠN  CHÁNH

Thứ Tư, 11 tháng 9, 2013

MIỀN XA DẤU YÊU







                Đường đi học chiều xưa vàng thu lá,
           Áo ai bay miền nhớ trắng tinh khôi.
           Tan học đưa về, lẳng lặng đi hoài,
           Hỏi chẳng nói, cứ cười, rồi " không biết " !

                     
           Những lần chờ em, yêu sao tha thiết,
           Buổi chiều chậm về như trêu đợi mong.
           Em đang học đâu biết anh nóng lòng,
           Gặp nhau còn giận " anh sao kỳ quá ! "


           Có bữa mình về trong cơn mưa nhỏ,
           Em đi đầu trần để tóc vướng sao.
           Giọt tình long lanh rơi xuống tìm nhau,
           Đường yêu mời gọi chúng mình vào mộng !


           Còn nhớ một lần tại em lỗi hẹn,
           (Vì bị mẹ la đi học mà mộng mơ !)
           Bửa đó đến trường hai đứa thẩn thờ,
           Suốt buổi học viết tên ai đầy vở !


           Thị thành một hôm bừng lên rực rở,
           Nắng tung tăng, gió khúc khích trong cây,
           Trời trên cao cũng rộn rả hoa mây,
           Lần thứ nhất bọn mình đi chơi đó !


           Lạ quá, sao cứ hết thương lại nhớ !
           Có ngày nào không gặp gỡ đón đưa,
           Giấc ngủ nào không e ấp mộng mơ.
           Anh đã bị men tình em chuốc rượu !


           LƯU  VẠN  CHÁNH
   

                   

             
                  
                    
                
              
                 


                  
                   
             
                

            

                                   

Thứ Năm, 5 tháng 9, 2013

NHỚ ANH








                      Gió lên tam giác nổi cồn, 
                    Phún tuyền e ấp giận hờn riêng em.
                    Cồn cao ru ngủ giấc tiên,


                    Em buồn nghe rụng ưu phiền đầy tay
.
                    Gió lên hong lạnh tháng ngày,
                    Mưa hoang rơi nhẹ len đầy lòng son.
                    Anh đi cho ngựa anh buồn chờ mong.
                    Đường dài nhịp bước yêu đương,

                    Gió lên đồi núi mịt mùng,
                    Mờ mờ chim nhạn, chập chùng bóng em.
                    Tin vui từng giọt rơi thèm,
                    Nhớ anh đôi má bổng nhiên ửng hồng !

                    LƯU  VẠN  CHÁNH


Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013

TỪNG NỖI DÀY VÒ




                  
                 Có một hôm nghe lạnh cả đời mình,
                 Ta chợt biết niềm cô đơn đã lớn .
                 Tháng ngày nhỏ buồn lên từng ước muốn,
                 Tuổi trẻ gục đầu phiền muộn tương lai !


                 Bàn tay gầy khô rụng trong đêm dài,
                 Cho từng ý tương lạc loài vọng nghiệp.
                 Trước mặt giờ đây u buồn thiêm thiếp, 
                 Đôi chân rả rời những bước hoang mang,


                 Vũ trụ hôm nay sụp đổ ngỡ ngàn,
                 Đời ta đã chết ngay trong cuộc sống !
                 Còn gì hiện thực để ta mơ mộng,
                 Còn gì thiêng liêng cho ta tôn thờ ?


                 Vì sao cuộc đời là phải ước mơ ?
                 Con người vụng dại sùng yêu huyển ảo !
                 Vì sao cuộc đời phải là cơm áo ?
                 Con người thơ ngây tưởng có ngày mai !


                  Cách ngăn tác tạo tự thuở nào rồi ,
                  Niềm cô đơn đã bủa vây tuổi tác .
                  Ta lớn khôn lên trong lòng sa mạc.
                  Đời ta, em ơi, cô đơn miên trường !

                  LƯU  VẠN  CHÁNH