Thứ Tư, 20 tháng 3, 2013

NGƯỜI ĐI MANG THEO HUẾ





Anh trở về áo chiến bạc màu,
Giày vẹt gót nện đau lưng thành phố.
Đi lang thang lạc vào nổi nhớ ...
Em, trường xưa, bạn củ về đâu  ?

Đêm Kinh Thành huyền ảo ánh  hỏa châu,
Cầu gảy nhịp lỡ chân ai lưu luyến, (1)
Đò Thượng Tứ ru tình anh lính chiến,
Mộng ước đời trai nợ bến Vân Lâu... (2)


















Anh trở về Vĩ Dạ thở hương cau,
Hè Lê Lợi phượng hồng thơm áo trắng,
Trai Quốc Học rù rì o Đồng Khánh, (3)
Nên bi chừ Thương Bạc khóc tình si.

Bạn bè mấy đứa găp lại chiều ni,
Ngỏ nhỏ xôn xao thả hồn dĩ vãng.
Rồi mai đi ,  mang Huế lên rừng thẳm ,
Để dặn lòng luôn giử Huế bình  an .

Anh sẽ về vun cây quế Huyền Trân, (4)
Tỏa  hương  thơm ngát ướp tình  ngày cũ.
Xếp lại chiến y,  say đời lãng tử ...
Giữa Huế mình nhè nhẹ ánh trăng rơi .

LƯU  VẠN  CHÁNH
       (Huế,  Hè  1974)





̣̣̣(1)  Ca dao " Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp, anh theo không kịp tội lắm em ơi !" Cầu bị đánh sập trong Tết Mậu Thân 1968, sau năm 1975 mới được phục chế lại.
(2)Bến Vân Lâu : Nơi ngày xưa Vua Duy Tân (1907 - 1916) ra đây ngồi câu để chờ gặp các nhà chí sĩ yêu nước , bàn  việc chống giặc Pháp  xâm  lược , nuôi ý chí khôi phục bờ cỏi.Việc bại lộ, Vua bị giặc Pháp bắt đi đày.
(3) Trường Quốc Học xưa dành cho học sinh Nam,  Trường Đồng Khánh,  nay là Hai Bà Trưng, dành cho hoc sinh Nử
(4) Công Chúa Huyền Trân năm 1306 đời  Vua Trần Anh Tông, hi sinh đời mình chấp nhân lấy Vua Chiêm Thành, là Chế Mân, để đổi lấy hai châu Ô và Rí mở mang bờ cỏi cho Đại Việt ta, (từ Thuận Hóa xuống đến Bình Thuận ngày nay.) Sau Chế Mân mất, Vua sai Trần Khắc Chung qua đi điếu, cướp Công Chúa về. Người đời sâu có câu ca thương tiếc nàng:"Tiếc thay cây quê giữa rừng, để cho thằng Mán Thằng Mường nó leo " .Ví nàng như một cây quế cao quý, một vị Công Chúa có công mở cỏi, trong đó có đất  cố đô Huế bây giờ.

























                     
  











Thứ Ba, 12 tháng 3, 2013

DẶN CON

Con hãy đo tình yêu
băng những dòng nước mắt.
Hãy đừng lầm lẩn
những nụ cười !

Ngày nay con sắp đôi mươi
con đã quên những dòng nước mắt
chảy ra thầm lặng 
khi con chào đời.
Những giọt nước mắt long lanh trên mi, trên môi,
trên đôi gò má
dừng lại chia vui !

Những cơn sốt của con đã làm sôi lòng mẹ
trong đêm vắng cha,
bốn bề im lặng
những giọt nước mắt lăn lăn
chầm chậm
rơi xuống
xót xa ...

Trước ngày con đi thi,
sau khi con thi đậu,
lúc con bước chân đi ra,
giọt nước mắt của cha
đã hòa chung nước mắt mẹ
rưng rưng, ngập ngừng ...
lặng lẽ
đêm xa ...

Con hãy đo tình yêu
bằng những dòng nước mắt.
Nếu sau này con gặp
Tình yêu
thì hãy đợi
những giọt nước mắt trên môi.
Đừng  lầm lẩn với  nụ cười !
Bởi con tim yêu thương không bao giờ nói
chỉ lồng lên hay co thắt lại,
rỉ máu
thay lời .
Nếu chưa bao giờ được khóc
bằng thôi thúc thiêng liêng
thì con hãy tin
chưa phải thật yêu thương !

Con hãy đo tình yêu
bằng nhưng dòng nước mắt
hãy đừng lầm lẩn
 lời chót lưỡi đầu môi ...

Có những ai trên đời
khi đón một niềm  hạnh phúc
hay một đe dọa chia cắt với con
mà khóc,
như cha mẹ  con không  ?

Cha mẹ đã đi qua chiến tranh,
 hiểu những gì khổ đau và bất hạnh...
nên chỉ trông,

có thể , sau này rồi đời sẽ đổi ,
mà hận thù, gian dối bị  xua tan,
nước mắt trào dâng đón ngày hạnh phúc, 
bên người yêu thương con sống bình an !

 LƯU  VẠN  CHÁNH
        ( 02.11.1991 )