Thứ Sáu, 14 tháng 3, 2014

BỞ NGỞ BƯỚC ĐỜI


Hoang sơ tự thuở vào đời,

Biết yêu từ thuở lên mười lên ba
Mẹ cười miệng ngọc châu sa,
Tự tình sữa mẹ mặn mà giấc tiên,
Nhưng ưu phiền vẫn ưu phiền,
Đơn côi vẫn rụng tím miền thời gian.
Tình người đếm bước ngỡ ngàng
Cho điêu tàn với điêu tàn với nhau,
Hờn căm lớn vượt mái đầu,
Yêu thương mòn mõi chìm sâu lòng người.
Lời ca bơ vơ qua môi
Ngục tù thân phận nửa đời băn khoăn,
Nửa đời mộng mị cách ngăn,
Tôi phiêu bạt với tháng năm rã rời.
Mưa trong tiếng hát đơn côi,
Không gian buồn trủng tiến cười chiêm bao !

LƯU  VẠN  CHÁNH