Thứ Sáu, 23 tháng 11, 2012

RỒI CÓ MỘT NGÀY ...

Sau ngày chinh chiến anh về.
Anh nghĩ sẽ không bao giờ đi nữa.
Ở mãi bên em,  bù những ngày xa gian khổ,
Giản dị đời thường, sớm tối bên  nhau.
Thỏa ước ao một thời thương nhớ.
Mà tuổi xanh đã để lại chiến hào.
Thương em bao năm tháng nguyện cầu.
Trả lại nhau dòng đời êm ả !

Khi ngày tháng dần qua ...
Những khó khăn dằn vặt hai ta,
Trước thực tế áo cơm, sách vở...
Đã nhàm chán quẩn quanh phố nhỏ.
Dù em vất vả bán buôn.
Dù anh chăm lo làm việc.
Cũng không kham được những lo toan.,
Áo phong trần thôi thúc bước lên đường.
Trước bầu trời rộng đàn con chờ sãi cánh.
Sau lưng thời gian đuổi xô, vượt tránh...
Phải vương lên hay dừng lại đói nghèo ?
Con đường trước mặt cheo leo ...

Ta lại xa nhau.
Anh lên đường tìm giấc mơ đầu.
Chỉ có mình, chứ không ai khác được,
Là chồng của vợ, là cha của các con !
Phải chấp nhận hi sinh , ấm êm xếp lại.
Bởi thời của chúng mình đã cháy trong li loạn.
Nửa cuộc đời  chinh chiến cách ngăn,
Nửa cuộc đời còn lại để cho con !
Yên tâm em ạ ! Vẫn còn cơ hội.
Rồi đời ta sẽ đổi
Khi các con ta vổ cánh tung trời...
Ta lại có trong nhau,
Một tình yêu đậm sâu,
Say đắm tuyệt vời !

 LƯU  VẠN  CHÁNH
           24.11.1991

Thứ Sáu, 16 tháng 11, 2012

TÌNH TA NGÀY ẤY

                                    
                                                " Lớp tôi sau Tết Mậu Thân
                                                Xuất hiên Thiên Thần Tôn Nữ Cẩm Nhung. " 



Cứ mỗi buổi tan trường, 
anh đi sau em, đếm bước...
em đi trước, lẩn trong bạn bè xuôi ngược,
anh lặng lẻ sau  em, lòng mơ ước song đôi.

Người đi sau từng bước theo hoài,
người đi trước kéo con đường xa mãi ...
em bước đi, bước đi không ngoái lại, 
anh âm thầm đếm bước chân em.

Người đi trước hư ảo tựa nàng tiên.
anh mộng tưởng  mình là chàng Lưu Nguyễn.(*)
ôi, bước chân em thước tha, uyển chuyển,
hồn nhiên đi không hề biết sau mình ...

Ngày qua ngày, tháng qua tháng... có ai tin
anh vẫn theo em...  đếm bước ...
vẫn một người đi sau, một người đi trước.
một kẻ si tình, một kẻ làm ngơ !

Anh dại khờ về gác vắng làm thơ.
thầm nghĩ để tặng em, người đi trước ,
nhưng vẫn thế, không kể nắng mưa,
                          có một người điên đi đếm bước ,
mà bao bài thơ viết mãi chẳng trao ai !

LƯU  VẠN  CHÁNH






(*) Lưu Nguyễn : Điển tích ngày xưa , có hai người, là Lưu Thần và Nguyễn Triệu, đi lạc lên động Thiên Thai, kết duyên cùng hai chị em Ngọc Chân Tiên . Sau còn nhớ trần gian, vợ ngăn cản không nghe, phải để cho về, chừng về tới quê  cũ thì  cảnh vật đả thay đổi khác xưa, không còn  nhìn ra được, mà cũng không ai nhận ra mình, vì đã cách xa qua mấy đời rồi.. Chàng nhớ vợ muốn quay về thì không nhớ đường nữa.

     

   








Thứ Năm, 8 tháng 11, 2012

NẾU NHƯ ...

               *Tặng các bạn cựu HS  Ngyễn Duy Hiệu DB những năm đầu 60 *




Đến khi tuổi đã xế chiều,
Mới ngồi ngẩm nghỉ tình yêu là gì.
Nếu như ngày ấy biết , thì
Bấy giờ mình đã có khi ...vợ chồng ! 
Nếu như ngày ấy anh không
ngại ngùng  -  chưa dễ em nhầm trầu ai .
Nếu như ngày ấy em hay
anh vùi đầu sách vở đợi ngày  ... đón em !
Nếu như ngày ấy đừng ghen
Chắc em đã chẳng qua thuyền sang ngang
Nếu như ngày ấy hiểu rằng
Hẹn thề chưa ngỏ, lòng ngầm đợi nhau. !
Có đâu đến tóc bạc đầu.
 Sợi thương, sợi nhớ, sợi sầu nhạt phai.
Ước gì anh vẫn là trai
Ước gì em vẫn là ngày mới yêu !
Nếu như ngày ấy anh liều,
Nếu như ngày ấy em chìu ...- Vô duyên !
Nêu như đời cứ trôi êm
Làm gì có  chút tình riêng mong chờ ,
Kể từ  xa cách đến giờ,
Năm mươi năm gặp lại, ai ngờ, còn yêu !  
                                            
LƯU  VẠN  CHÁNH
      6 . 11 . 2012

Thứ Sáu, 2 tháng 11, 2012

KHI XA ĐÀ NẴNG

Chưa có khi nào buồn như bây giờ.
Xa Đà Nẵng rồi lòng vẫn ngẫn ngơ.
Áo cơm dằn vặt như tao loạn
Xuôi ngược đường mưa nắng bất ngờ.

Vương vấn đời ta dặm buồn chia cách ,
Xa Đà Nẵng rồi, dong rủi đường mưa ...
Xắc hai bộ áo quần, dăm quyển sách,
Hành trang gió bụi gói tình quê.

Phương xa đêm gọi thầm phương ấy,
Trăng xưa, phố củ, bóng hình ai ...
Cố hương xa tít mù mong đợi,
Đêm trắng đêm lòng gởi đêm quê !

 Biết đến bao giờ đời thôi đèn đỏ..
 Nghiêng bút lỡ làng chưa trọn giấc mơ
Cho tôi quá giang qua miền đất hứa.
Lãng quên tháng ngày được, mất, hơn, thua.

Đi tới hôm nay nửa đường danh vọng
Vẫn nặng vai gầy bao nhiêu ước mơ,
Dòng đời thôi thúc như vào trận đánh.
Đà Nẵng ơi, nhớ  gọi ta về ...

LƯU VẠN CHÁNH
           1990