Thứ Bảy, 20 tháng 4, 2013

NHỚ BẠN BÈ LỚP ĐỆ NHỊ A

                                                Viết riêng cho bạn bè lớp Đệ Nhị A ( 1967 -68).

Ngày đó chúng ta đến trường
tuổi nhỏ hồn nhiên
trên những vòng xe đạp
chạy quanh cuộc chiến.
Chúng ta lớn lên như dòng sông rời nguồn ra biển
có đứa xuôi chảy êm đềm
có đứa qua thác qua ghềnh
cũng có đứa dừng lại giữa rừng thiêng lặng lẽ ...

Dọc thời tuổi trẻ,
cho đến một khi...
lớp học chợt có đứa đến, đứa đi...
chiến cuộc bắt đầu chạm vào giấc mơ, chạm vào sách vở
Sân trường có những " đêm không ngủ "
thức cầu nguyện cho quê hương
Có những ngày " xuống đường "
" đấu tranh đòi hòa bình, độc lập "
Sức trẻ sôi sục
biểu tình như những cuộc rong chơi
vô tư nghỉ học...
dù chưa hiểu được
Cách Mạng và Quốc Gia...
nên chẳng theo, chẳng chống.
chỉ là những đứa trẻ tự do, lòng đầy mơ mộng...
hòa đời mình vào vùng biển động.
vẫn mỗi ngày như gió lộng đến trường.

Cho đến một hôm, phượng thắm đỏ đường,
lớp học chúng ta không có ngày tốt nghiệp
chỉ có những cuộc chia tay của những bạn bè thân thiết
" xếp bút nghiêng theo nghiệp đao binh "
cũng có đứa lặng lẽ vào rừng
Vô tình bạn bè đứng về hai phe cuộc chiến...
Bắt đầu  những mãng đời truân chuyên !

Bỏ lại phố phường,
bỏ lại lớp trường...
những cuộc tình học trò, những cuộc hò hẹn chông chênh,
bỏ tất cả lại một bên...
cuồng quay vào vòng lửa đạn .
biệt tăm tin bạn
đi mãi, đi mãi chẳng biết ai mất, ai còn...
cuộc chiến tranh dằn xé tim gan
của những người trước đây từng là bạn.
và chỉ thấy lan man
tuổi trẻ hao mòn, quê hương cằn cổi ,
chỉ mong cuộc chiến lụi tàn, cho hòa bình tới !

Rồi chiến tranh cũng lụi tàn,  hòa bình cũng tới !
Cuộc chiến dày xéo quê hương, bây giờ dày xéo tình bạn,
Gặp nhau vẫn mày tao nhưng vẫn ngỡ ngàn...
Ngày xưa đi biểu tình bị bắt giam " vì thân Cọng Sản "
Ngày nay giải phóng bắt đi cải tạo " vì là lính Sài Gòn "
Trong lòng cứ ray rức bồn chồn,
Có phải đây là trò đùa số phận ?
Thầy của chúng ta nắm tay hai người bạn,
Xao xuyến bâng khuâng :
" Ngày xưa dạy các con học không biết thầy có nhầm ?
Hai đứa đồng môn lại ra đi theo hai con đường,
cũng may cuối cùng còn sống
nhưng chắc là đều thương tổn tâm hồn ."
Ôm các con thầy khóc !
Thương các con một thời lận đận,
Đang tuổi học hành thì đi phục vụ chiến tranh.
Đến tuổi lập công danh thì dòng đời thay đổi...
Lòng thầy trò một thoáng bối rối,
bỡ ngỡ,
nghi ngại,
trào dâng...

Biển vẫn gọi sông, dòng đời vẫn cuồn cuộn sóng,
Những mãng đời sau chiến trận
tiếp tục vương lên...
Có đứa vượt biên
có thể có đi không có đến,
có đứa ở bên đời  lặng thầm ước nguyện
sau bao gian khổ giờ chỉ mong được sống yên.
Nhưng nào ai biết
cuộc đời lại tả lạc bách thiêng,
đám bạn ngày xưa tỏa đi mọi miền trái đất,
không hề nghỉ sẽ có ngày họp mặt...

Bổng hôm nay, bất ngờ lại gặp...
mừng tủi không cùng
đứa này hỏi tin đứa nọ, ai còn, ai mất ?
nhớ những thầy cô thân yêu nhất
và những bạn học
đã xa vắng trên đời này .
Đám bạn bè đông vui ngày nào,
                         giờ chỉ còn đếm trên đầu ngón tay !
Phút chốc quên đi tóc bạc,da mồi
để nói cười như thời trẻ nhỏ
"các bà", "các ông" nhắc chuyện nô đùa thuở bé
mơ một thiên đường tự do vui vẻ ...
mà thoáng đã năm mươi năm ...
trầm lắng trong lòng, bổng nhớ...
Không thể ngờ cuộc đời chúng ta lại có cuộc gặp gở
lạ lùng hôm nay...
Cảm ơn đời tặng một ngày
Cảm ơn tình bạn tuyệt vời chúng ta !

LƯU  VẠN  CHÁNH