Chủ Nhật, 1 tháng 9, 2013
TỪNG NỖI DÀY VÒ
Có một hôm nghe lạnh cả đời mình,
Ta chợt biết niềm cô đơn đã lớn .
Tháng ngày nhỏ buồn lên từng ước muốn,
Tuổi trẻ gục đầu phiền muộn tương lai !
Bàn tay gầy khô rụng trong đêm dài,
Cho từng ý tương lạc loài vọng nghiệp.
Trước mặt giờ đây u buồn thiêm thiếp,
Đôi chân rả rời những bước hoang mang,
Vũ trụ hôm nay sụp đổ ngỡ ngàn,
Đời ta đã chết ngay trong cuộc sống !
Còn gì hiện thực để ta mơ mộng,
Còn gì thiêng liêng cho ta tôn thờ ?
Vì sao cuộc đời là phải ước mơ ?
Con người vụng dại sùng yêu huyển ảo !
Vì sao cuộc đời phải là cơm áo ?
Con người thơ ngây tưởng có ngày mai !
Cách ngăn tác tạo tự thuở nào rồi ,
Niềm cô đơn đã bủa vây tuổi tác .
Ta lớn khôn lên trong lòng sa mạc.
Đời ta, em ơi, cô đơn miên trường !
LƯU VẠN CHÁNH
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)